Chuyện ngày xưa, xưa lắm
Lúc tôi chẳng biết yêu
Như cành hoa tươi thắm
Sự buồn chẳng bao nhiêu
Bụt hiện lên và hỏi:
Hạnh phúc phải ra sao?
Tôi mỉm cười đáp gọn:
Thế này tốt biết bao!
Bỗng có cô bé nhỏ
Trong sáng tợ vì sao
Với thật nhiều kỷ niệm
Trái tim khờ hư hao
Bụt hiện lên, lại hỏi:
Hạnh phúc phải ra sao?
Không ngại ngần, tôi đáp:
Thế này tuyệt biết bao!
Qua một cơn sóng gió
“Sao” càng lúc càng xa
Tôi biết rơi nước mắt
Người ấy đã bỏ ta
Lần này bụt vẫn hỏi:
Hạnh phúc phải ra sao?
Nghẹn ngào tôi khẻ nói:
Ở trong giấc chiêm bao!
Bụt nhìn tôi, nheo mắt
Sao chẳng thấy mùa xuân?
Nhìn trời sao lấp lánh,
Tôi chưa có mùa xuân!