Dưới ánh trăng, ta tập làm họa sĩ
Tay vụng về, phát họa một chân dung
Bằng tim hồng và bao nỗi nhớ nhung
Tô lên đó kỹ niệm cùng kẻ cướp
Này ánh mắt, nụ cười, ta vẽ trước
Điểm thêm bằng những mơ ước ngây thơ
Đôi mắt huyền lóng lánh những mộng mơ
Làn môi thắm lu mờ bầu nhật nguyệt
Người đến đây mang niềm vui bất diệt
Có ai ngờ cách biệt ở mai sau
“Niềm vui thần kỳ” phút chốc đã đi mau
Nên nét vẽ cũng lạt màu vì nước mắt
Kìa!Nụ cười trong tranh sao lại tắt
Vẻ u buồn vương đôi mắt ngây thơ
Có phải chăng cơn gió lạ hững hờ
Cuốn đi mất nét dại khờ, trong sáng
Người trong tranh vẫn mặn mà, duyên dáng
Nhưng vô tình, mặt quay góc 90
Dưới ánh trăng, ta chỉ vẽ một người
Có mắt biết, có nụ cười nhạt nhẽo
Thôi quay về với cô đơn, lạnh lẽo
Bước cùng trăng trên khắp nẻo cuộc đời
Người trong tranh dù nay đã đi rồi
Niềm vui cũ vẫn sáng ngời tên kẻ cướp