Lạc mất mình

Ai trả tôi giùm trái tim của ngày xưa,
Nó dại, nó khờ, và nó chưa biết khóc
Cắp sách đến trường, bao tháng ngày lăn lóc
Đôi lúc xa nhà, nhớ tóc mẹ bay bay

Ai trả tôi giùm những ngày tháng mê say
Với bạn, với bè, tay vòng tay ca hát
Những đêm trăng thanh, ngọa vần thơ dào dạt
Lắng tâm hồn, nghe gió hát vu vơ

Ai trả tôi giùm đôi mắt lắm mộng mơ
Biết đợi, biết chờ, biết làm thơ gửi gió
Có nụ cười, với niềm tin trong đó
Và tiếng đàn ru ngọn cỏ thêm xanh…

Những tháng ngày giản dị quá mong manh
Trái tim non đã biến thành cỏ úa
Nụ cười hồn nhiên, với niềm tin không còn nữa
Lạc mất rồi chàng trai của ngày xưa

Bình luận

Chia sẻ
Thẻ: